Học xong 4 năm sư phạm ra trường, tôi không chọn đứng trên bục giảng mà làm việc tại một văn phòng y tế. Có lẽ là tôi sợ chính bản thân tôi. Có lẽ tôi sợ lớp học trò phía sau giống tôi như dạo nào? Có lẽ vậy?
Ngày ấy, tôi như một cô bé con cứng đầu và hiếu thắng. Là một hoc sinh lớp chuyên của trường, lại được thầy cô giáo cưng chiều. Chính vì thế, tôi càng trở nên kiêu căng và phách lối.
Trong lớp tôi, 27 thành viên đều là những học sinh khá giỏi và nằm trong các đội tuyển của trường. Nên khi học thầy cô cho đề kiểm tra và thi đều là dạng biện luận và chứng minh một vấn đề, để khuyến khích khả năng tư duy của học sinh và sự nhìn nhận vấn đề đúng đắn. Chính vì thế mà thầy cô yêu cầu chúng tôi logic vấn đề, không cần học máy móc những bài giảng.
Hôm ấy, nhà trường thông báo, có một thầy giáo vừa mới ra trường về giảng để thay cho cô giáo bộ môn Sinh-Kỹ thật Nông nghiệp nghĩ sinh. Có lẽ vì cô giáo môn Sinh của chúng tôi là một giáo viên dạy giỏi, đã theo chúng tôi 2 năm nên chúng tôi rất yêu quý cô và cũng vì lẽ này mà chúng tôi tỏ thái độ với thầy giáo trẻ này. Sau tiết kiểm tra môn Sinh, tôi được điểm 8 và hai cô bạn tôi được điểm 7. Tôi cười khẩy “Tui không học bài mà được điểm cao, tụi mày cấm đầu vào vở học cho cố chỉ 7 ”. Nói to, lại ngồi bàn đầu và thầy không nghe thấy mới là lạ.
Từ hôm đó trở đi, tới tiết của thầy là cứ y như rằng thầy lại kêu tôi lên kiểm tra bài cũ. Thầy hỏi tôi rất nhiều kiến thức, tôi trả lời và cho đến khi thầy quay sang nhìn mặt tôi và hỏi “Thế em cho tôi biết phần III trong bài là gì?” Tôi không nhớ vì chưa xem qua bài. Thầy cho tôi xuống và dặn kèm theo “Về học bài khi khác kiểm tra lại”.
Và cứ như vậy cho đến hơn một tháng. Kể cả Sinh lẫn Kỹ thuật Nông nghiệp thầy đều gọi tôi lên bảng. Có khi điểm cao có khi điểm thấp, có khi thầy không cho điểm để nợ tiết sau kiểm tra bù lại. Nói chung bằng cách nào thầy cũng gọi tôi lên bảng. Tụi bạn tôi kháo nhau, cười khẩy “Thầy “để ý” mày rồi”. có đứa tinh vi hơn thì bảo “Thầy dìm mày thì có”. Tôi ức lắm. Và quyết nung nấu ý định trả thù.
Tuổi trẻ quá bồng bột, tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch thật tinh vi và rủ cả lớp cùng tham gia.
Rồi một ngày…. Thứ 3-tiết 2 ngày….
Thầy lại gọi tôi lên bảng làm bài tập môn Sinh. Tụi bạn tôi khúc khích cười. Thầy đánh mắt về phía tôi đầy thách thức (lúc ấy tôi nghĩ vậy).
Tôi đi lên và 10 phút, 15 phút trôi qua. Tôi nắn nót từng chữ một trên bảng. Viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết…Cứ như thế thời gian dần trôi cho đến khi gần hết giờ. Tôi xuống và bài cũng giải xong.
Tùng ..Tùng….Tùng… Hết giờ.
Ra chơi và tập thể dục giữa giờ.
Chúng tôi ùa ra như đàn chim vở tổ sau lưng thầy.
Một tờ giấy nhỏ được áp vào lưng thầy. Cứ thế, thầy bước qua từng dãy lớp. Tụi con gái thì giang tay ra, cười nghoặt nghẽo, tụi con trai thì xúm xít chạy theo sau nhau chỉ trỏ.
Thầy vẫn không biết cứ ung dung bước đến phòng giáo viên. Tôi biết mình đã làm điều đó nên trong lòng cũng hoang mang, lo sợ lắm. Tôi biết mình đã làm sai. Tôi cũng biết đó là xúc phạm thầy và sẽ nhận hình phạt thích đáng cho tội vô lễ này. Nhưng khi ấy là sự bồng bột của trẻ con và hiếu thắng của lòng tôi làm tôi mờ mắt.
Tùng …Tùng…
Vào lớp.
Năm phút trôi qua. Bọn bạn tôi bảo “ Hình như cô giáo nghĩ rồi…”.
10 phút.
Và cô giáo bộ môn vào. Sau lưng cô là thầy.
Đôi mắt thầy chùng xuống, đưa tờ giấy lên và hỏi “Tác phẩm của ai đây?”. Cả lớp im phăng phắt. “Nếu không, lớp trưởng sẽ chịu trách nhiệm”.
Một chiếc đầu nhô lên và tôi đứng dậy. Sau tôi những cái đầu khác cũng nhô lên. Và cả lớp cùng đứng dậy sau tôi.
Thầy nhìn tôi và nhìn cả lớp nói:
- Tôi đã đoán ra được em, nhưng tôi nghĩ chưa cần đến Ai cho tôi tình yêu (câu mà tôi viết lên tờ giấy dán vào áo thầy) này”.
Thầy tiếp:
Em sẽ bị trường kỷ luật, tôi sẽ báo lên Ban giám hiệu nhà trường.
Thầy bước ra khỏi phòng và quay lại nhìn tôi đầy thất vọng, để lại tôi lạc lõng. Tôi không khóc, tôi không buồn nhưng tôi ân hận những gì đã làm. Tôi muốn chạy theo và nói lời xin lỗi với thầy nhưng tôi sợ. Tính kiêu căng phách lối của một đứa con gái như tôi đã làm tôi chùng xuống.
Và 1 ngày trôi …2 ngày qua.
Tôi lên lớp, lòng hoang mang chờ ngày phán quyết. Vẫn không thấy. Bọn bạn tôi kháo nhau:“Chắc thứ 2 đưa lên trụ cờ đó, ê mặt lắm!”. Tôi cũng nghĩ vậy.
Hết tuần trôi qua. Tiết sinh hoạt trường, mắt tôi hoa dần, chân tôi líu ríu không còn bình tỉnh nữa. Tôi nghe tiếng vỗ tay lớp tôi bên tai. Tôi biết lớp tôi đã đạt được thành tích tốt trong học tập của trường tuần qua, nhưng vẫn không nghe thầy hiệu trưởng nhắc đến tội lỗi của tôi gây ra. Tôi ngẩng lên nhìn thầy, thầy khẽ mĩm cười khi bắt gặp ánh mắt tôi. Tôi cúi xuống thầm nghĩ, thầy sẽ không bao giờ cho qua vụ này, nhưng để lại dịp nào? Và tới giờ câu hỏi ấy làm tôi day dứt!
Sau khi học xong trường sư phạm, tôi trở về thăm lại trường xưa, thăm thầy cô giáo cũ. Thầy hiệu trưởng đón tôi cười niềm nở. Qua khe cửa, tôi vẫn thấy thầy đứng đó trên bục giảng với viên phấn và tấm bảng đen, trước những học sinh ánh măt thơ ngây, đầy hoài bão. Thầy vẫn nở nụ cười đầy khoan dung. Có lẽ thầy đã cứu sống tiềm thức trong trái tim tôi! Thầy cho tôi một niềm tin, một hy vọng, một sự phấn đấu không ngừng nghĩ… Cảm ơn thầy! Em gởi đến thầy tất cả những gì thành công mà em đạt được ngày hôm nay và những hoài bão của mai sau.